Ban Biên Tập: H K Châu, L N Hui, Ng L Hương, C Ng Cường, Ng C Lâm, Ng Đ Thắng, NTHương

Friday, September 30, 2022

Đốt lò hương cũ

 


Đốt lò hương cũ …

Một buổi sớm mùa thu trời lành lạnh, chợt thèm một hơi ấm một ngọn lửa; bèn nhóm vài thanh củi nhỏ đốt trong cái lò chiminea fire pit sau vườn, nhâm nhi ly cà phê đầu ngày, một ngày nhàn nhã của một lão già hưu trí.

Xưa cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm vui nhàn với

“Một mai, một cuốc, một cần câu

Thơ thẩn dầu ai vui thú nào

Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ

Người khôn, người đến chỗ lao xao

Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,

Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.

Rượu đến gốc cây ta hãy nhắp,

Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao”

Thời các cụ cảnh nhàn chỉ đơn sơ như thế mà người nay cũng khó bắt chước được. Các món cần câu với mai, cuốc, xẻng… thì bán đầy ở tiệm Wal Mart hay Academy đấy, nhưng câu kéo, cày cuốc … thì nhiêu khê lắm cơ. Với lại già rồi “ tựa gối ôm cần lâu chẳng được” còn cày cuốc mỏi biết làm sao?

Thôi sớm mai đốt đống lửa nhỏ ngửi mùi khói quê hương, nhắp miếng cà phê Stabuck chiêu ngụm trà xanh, mơ màng như đốt lò hương cũ

Các cụ bạn ta có thèm lửa mùa Tạ ơn thì mau ghi danh để Giữ Lửa nha!

Càng đông càng vui

Một mình bên lửa sáng nay cũng vui nhè nhẹ trong lòng

Mai sau dầu có bao giờ

Đốt lò hương cũ xe tơ phím này

Sẵn tay sẵn phím bấm bậy đôi câu phụ hoạ cảnh nhàn cùng cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm cho vui mời quý cụ đọc chơi:

Họa Thú Nhàn

Rảnh rang viết bậy một đôi câu

Cũng để làm vui thử thế nào

Học cụ Trạng Trình nghe có lý

Theo ông Giả Đảo cũng “thôi, xao”

Học nhàn các cụ e chừng khó

Có kẻ hậu sinh cũng ước ao

Thôi đốt lò lên nhìn ánh lửa

Thú nhàn như thế chẳng là bao

mnc

30 tháng Chín

 

Tuesday, September 27, 2022

THẬP MỤC NGƯU ĐỒ

 

“Có thì có tự mảy may,

Không thì cả thế gian này cũng không.

Nhìn xem bóng nguyệt giòng sông,

Ai hay không có có không là vầy”.

Từ Đạo Hạnh

(Huyền Quang dịch) 

 

NGẪM THẬP MỤC NGƯU ĐỒ

( Mười bức tranh thiền )

1. Lang thang vạch cỏ tìm trâu

2. Lần theo, thấy dấu thâm sâu núi rừng

3. Dần dà đã thấy cặp sừng

4. Bắt được trâu đã là mừng rồi đây

Dắt trâu xỏ mũi dòng dây

5. Chăn trâu thuần dưỡng cũng dầy công lao

Thời gian trôi chảy bao lâu

6. Thong dong ta hãy cỡi trâu về nhà

7. Rồi quên trâu, chỉ còn ta

8. Đến khi quên cả trâu và chính ta

9. Trở về nguồn cội đây mà

10.Thõng tay vào chợ ấy là tuỳ duyên

mnc

 

Sunday, September 25, 2022

MỘT THOÁNG THU VỀ

 

MỘT THOÁNG THU VỀ

Đất trời bước vào thu phân, thời khắc của ngày và đêm dài bằng nhau.
Vậy sao! … “Ô hay! mùa thu đến bao giờ ?” Chỉ một thoáng thu về, cho em chưa kịp buồn “… để mùa Thu đến rồi đi 🎶…” Thu cô liêu, thu quyến rũ…
Thu chợt đến chợt đi để có người thẫn thờ nhìn những mùa thu đến rồi đi. Mùa Thu đã mênh mang mây ngàn. Để lại nỗi buồn tàn thu vẫn còn đâu đó trên cánh lá vàng…
“Cố quốc sơn hà khan lạc nhật,
Tha hương thân thế thác phù vân. “
Nguyễn Du xưa chỉ tha hương vài ba năm nơi miền Giang thành (Quảng Bình)
“Giang thành nhất ngoạ duyệt tam chu,
Bắc vọng gia hương thiên tận đầu.
Lệ Thuỷ, Cẩm Sơn giai thị khách,
Bạch vân hồng thụ bất thăng thu.”
(Tân thu ngẫu hứng, Nguyễn Du)
Giang thành thoáng chốc đã ba năm
Trông vời quê Bắc quá xa xăm
Lệ Thuỷ Cẩm Sơn là đất khách
Mây trắng cây hồng thu biệt tăm. (mnc dịch)

Tha phương như cụ Tiên Điền chỉ lòng vòng trong nước Việt thời ấy, từ Lệ Thuỷ, Cẩm Sơn vùng Quảng Bình, cách trở mỗi ngọn Đèo Ngang là ra quê Bắc mới ba năm ly hương mà nỗi nhớ quê trong lòng Nguyễn Du đã thiết tha đến thế, huống chi kẻ hậu sinh này tha phương xứ người, xa cách quê hương nửa vòng trái đất đã hơn 30 năm chưa lần trở lại thời còn thê thiết đến biết chừng nào mà kể
Thu về nơi đất khách
Một thoáng cũng là thu
Đọc thơ xưa hoài cảm
Chốn quê hương xa mù
Thôi đầu thu hay cuối thu cũng xin đốt lò hương cũ
đọc lại bài thơ cổ của cụ Nguyễn Du, bài
Thu nhật ký hứng
Tây phong tài đáo bất quy nhân,
Đốn giác hàn uy dĩ thập phần.
Cố quốc sơn hà khan lạc nhật,
Tha hương thân thế thác phù vân.
Hốt kinh lão cảnh kim triêu thị,
Hà xứ thu thanh tạc dạ văn.
Tự sẩn bạch đầu khiếm thu nhập,
Mãn đình hoàng diệp lạc phân phân.
Nguyễn Du
Nguyên tác
秋日寄興
西風纔到不歸人,
頓覺寒威已十分。
故國山河看落日,
他鄉身世托浮雲。
忽驚老境今朝是,
何處秋聲昨夜聞。
自哂白頭欠收入,
滿庭黃葉落紛紛
Dịch nghĩa:
Ngày thu cảm hứng
Gió tây mới đến người chưa về
Mà đã thấy khí trời lạnh lắm
Non sông nước cũ trông vẻ chiều tà
Thân thế đất người gửi đám mây nổi
Hôm nay chợt sợ cảnh già
Đêm qua nghe tiếng thu ở đâu nổi lên
Cười mình đầu bạc vụng tính
Đầy sân lá vàng rụng tơi bời!
Nhà thơ Quách Tấn, xứ Trầm Hương đã dịch bài này như sau:
Ngày thu chép hứng
Gió tây mới thoảng khách xa đường,
Khí lạnh đìu hiu đã thấm xương.
Chiều nhuộm núi sông tình cố quốc,
Mây vần thân thế bóng tha hương.
Vừa nghiêng tai lắng thu lên tiếng,
Bỗng giật mình trông tóc trắng gương.
Ngán nỗi già đời không biết liệu,
Đầy sân nượp nượp lá bay sương
Quách Tấn dịch
Cần gì đọc thơ đời Đường nhỉ !?
Chỉ một bài thất ngôn này của Nguyễn Du cũng đủ thấy nỗi niềm tha hương trong hơi thu lành lạnh trong buổi sớm mai.
Ngọn gió tây cũng đủ gợi nỗi niềm riêng để người tha phương bâng khuâng hoài cảm nhớ về đất cũ.
Ôi!
“Cố quốc sơn hà khan lạc nhật,
Tha hương thân thế thác phù vân.”
Đọc xong 2 câu tuyệt tác này lại chợt nhớ lại hai câu ca dao :
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau.
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”

Rồi đọc lại bài dịch của cụ Quách cũng chưa ưng lắm, thôi cũng múa rìu qua mắt thợ một phen như sau.
Mời quý hảo hữu bốn phương đọc qua:
Viết lúc Thu về
Gió Tây thoảng lại người-chưa-về
Bỗng chợt nghe lòng lạnh tái tê
Thân gửi mây trời nơi đất khách
Ngày tàn bỗng tưởng nhớ về quê
Soi gương ban sớm e đầu bạc
Vọng tiếng thu về nghe thiết thê
Tự trách già đầu không biết liệu
Đầy sân lá rụng đến ê chề
maingocuong
24/9 — with Mai Nguyen.