“Ðãn khứ mạc phục vấn.
Bạch vân vô tận thì” (Vương Duy)
(Bạn đi ta chẳng hỏi
Đầy trời mây trắng bay)
Tiễn người nghiêng chén rót về Đông
Rượu như sương tỏa ánh mây hồng
Cả một hoàng hôn trong hơi rượu
Ta tiễn người đi ! Có buồn không
Rượu như sương tỏa ánh mây hồng
Cả một hoàng hôn trong hơi rượu
Ta tiễn người đi ! Có buồn không
Tiễn người nghiêng chén rót về Tây
Mưa Tây Sơn! nước đã dâng đầy
Khà lên hơi rượu câu tống biệt
Mà đôi mái tóc ngả mầu mây
Tiễn người nghiêng chén rót về Nam
Trời Nam cuồn cuộn sắc khói lam
Bốn trời mờ mịt mây cố xứ
Dục phá thành sầu vẫn chưa tan
Trời Nam cuồn cuộn sắc khói lam
Bốn trời mờ mịt mây cố xứ
Dục phá thành sầu vẫn chưa tan
Tống biệt rượu nghiêng về Bắc phương
Người đi một bước luống đoạn trường
Cười lên một trận buồn nghiêng ngả
Lệ phong kín nỗi, lệ như sương
Đưa người rượu rót khắp tứ phương
Màu men màu mắt rợn nghìn chương
Tiễn người! ta tiễn ta ! luôn thể
Cười lên nghiêng ngửa cõi vô thường
Màu men màu mắt rợn nghìn chương
Tiễn người! ta tiễn ta ! luôn thể
Cười lên nghiêng ngửa cõi vô thường
Mai Cao Nguyên
3/19
No comments:
Post a Comment