Những Chiếc Bánh Bao
Truyện ngắn của Phong
Châu
Vào ngày lễ Giáng sinh, như mọi năm, cư
dân sống quanh khu vực phía bắc cầu Trường Giang, một số rất ít người, từ sáng
sớm đã lặng lẽ đi đến nhà thờ để dự lễ chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ vì
chính quyền địa phương thông báo là giáo đường không được cử hành lễ lâu hơn thời
gian đã quy định, cũng không được cử hành lễ vào buổi chiều và ban đêm. Những
người đến dự lễ hỏi nhau tại sao thì không một ai trả lời được.
Bà Weng Chau trở về nhà với nỗi lo
âu. Bà tính là chỉ còn một tháng nữa là tới ngày tết nguyên đán. Cũng như mọi
năm, bà sẽ mua sắm đủ các thứ để trưng bày trong nhà và mua thêm nhiều thức ăn
đặc biệt rồi do chính tay bà nấu cho cả gia đình và cả bạn bè, hàng xóm đến
thăm có cái ăn trong ba ngày tết. Ngoài ra bà cũng không quên sẽ ghé quày bán
các mặt hàng trang trí để thỉnh về một chú chuột vàng mà bà đã nhìn thấy trên các
màn ảnh ti vi, bà sẽ đặt chú chuột vào một nơi trang trọng nhất trong nhà để
quanh năm suốt tháng gia đình bà sẽ gặp nhiều điều may mắn như những lời quảng
cáo ra rả mấy tháng nay để hối thúc mọi người hãy mau mua chuột vàng mang về kẻo
hết. Bà sẽ mua tặng cho chồng một chiếc áo ấm mới và cả hai đứa con gái của bà,
mỗi đứa một túi xách tay loại hàng hiệu Coach mà chúng hằng mơ ước. Chồng bà là
bác sĩ hiện đang làm việc tại một bệnh viện ở thành phố Đông Hồ nằm trong địa
phận tỉnh Hồ Bắc. Hai con của bà đều đang theo học đại học tại Thượng Hải,
chúng trọ ở nhà của người em ruột của bà từ hơn hai năm nay.
Đã hơn tháng, lúc đi nhà thờ, khi đi
chợ bà được nghe nhiều người nói đến hình như là sắp có một sự kiện gì đó rất
quan trọng xảy ra cho thành phố Vũ Hán. Bà cho đó là những tin đồn vô căn cứ mà
đã từ lâu dân Vũ Hán đã quen với những tin kinh thiên động địa chẳng hạn như
tin tận thế vào năm 2000, hai mươi năm trước đây, rồi cũng tin về tận thế năm
2012 và nhiều tin động trời khác nữa. Những dịp này dân chúng trong thành phố
bày nhiều trò cúng kiến cầu khẩn, đến đình chùa miếu mạo đóng tiền xin lễ để
mong cho “tai qua nạn khỏi”. Và rồi chẳng thấy chuyện gì xảy ra. Lần này bà
Weng cũng cho là những tin đồn nhảm nhí như bao lần trước. Tuy nhiên bà vẫn thường
xuyên nghe ngóng tin tức ở mọi bề, trên các đài phát thanh và truyền hình, kể cả
những tin được cho là rò rỉ từ khắp mọi nơi lọt vào tai bà. Bà lo lắng và thường
xuyên gọi cho hai con ở xa. Đối với ông Nhậm Chí Cường, chồng bà thì năm nay
không được nghỉ vào dịp lễ Giáng sinh, theo lời ông là đang chuẩn bị lo tết cho
bệnh viện nơi ông làm việc. Bà Weng lại nghĩ, chắc năm nay trong bệnh viện các
nhân viên và bệnh nhân ăn tết lớn. Chuyện này vẫn thỉnh thoảng xảy ra trong quá
khứ mỗi khi có các lãnh tụ cấp cao đến thăm bệnh viện trong những dịp lễ hay tết
nguyên đán. Bà cũng yên tâm như mọi năm.
Kể từ ngày rằm tháng chạp âm lịch, khi
màn đêm buông xuống ở khắp mọi nơi, cư dân phía bắc cầu Trường Giang được nghe
từ các loa phóng thanh “mọi người không
được đi ra ngoài vì thời tiết rất xấu
có thể ập đến bất ngờ”. Bà Weng liên tục mở màn ảnh ti vi từ đài trung ương
cho đến các đài địa phương đều không có tin tức thời tiết như đã được báo động.
Bà thắc mắc và nghi ngờ nhưng không tìm ra được câu trả lời nào cả. Mỗi sáng sớm
bà đến nhà thờ để hỏi thăm cha xứ xem có chuyện gì xảy ra thì cha xứ cũng chỉ
nói cho ba biết những gì mà cha đã nghe từ mấy chiếc loa và các đài của nhà nước.
Cũng có những giáo dân đến nói với cha những tin tức họ nghe người này người nọ
nhắc đến như một cơn bệnh sẽ bộc phát tại thành phố Vũ Hán có thể giết cả hàng
triệu người. Cha dặn bà là phải cẩn thận, không nên phát tán những gì cha nói với
bà để tránh bị vạ lây, nguy hiểm lắm! Kể từ hôm đó bà thấy dân chúng kéo nhau
đi mua thức ăn và các vật dụng cần thiết khác để dự trữ. Các chợ và quày bán thực
phẩm đã diễn ra cảnh xếp hàng dài dằng dặc và chen lấn chửi bới nhau để giành
mua thức ăn, bà cũng cố chen vào dòng người đó để mua mang về được một mớ thực
phẩm, trong đó có những thứ gia đình bà không bao giơ ăn đến, thấy thiên hạ vơ
vét mọi thứ nên bà cũng phải làm như vậy mà thôi.
Cho đến một buổi chiều, sau khi bà đặt
mâm cỗ trước nhà để cúng đưa ông Táo về trời, vừa bước vào nhà thì tất cả đèn
trong nhà bị tắt ngấm. Bà đến trước bàn thờ chụp vội chiếc đèn bạch lạp đang
cháy đặt ngay giữa căn phòng để có chút ánh sáng. Bà tiến đến cửa trước vạch
màn nhìn ra ngoài thì trời ơi, bà la lên một tiếng hốt hoảng khi bên ngoài là cả
một vùng bóng tối, không một chút ánh sáng và cũng không nghe cả một tiếng động.
Cả người bà toát mồ hôi và một cơn lạnh buốt chạy suốt sống lưng của bà. Bà phải
cố bình tĩnh và vịn men theo vách tường để đến ngồi vào sofa. Một sự im lặng rợn
người cùng với bóng tối bủa vây cả thành phố. Đang miên man lo sợ không biết
chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên có tiếng loa vang hình như từ tứ phía vọng vào
tai bà, bà nghe không rõ cả một loạt thông báo dài nhưng đại để là đảng và nhà nước ra lệnh cho nhân dân thành phố Vũ Hán kể từ 12 giờ khuya đêm nay không được ra khỏi nhà, đây là lệnh
giới nghiêm cho cả thành phố, ai trái lệnh sẽ bị trừng phạt thích đáng…
Liên tục nhiều ngày sau, bà gọi điện
thoại cho chồng là ông Nhậm Chí Cường, cho cả hai đứa con gái ở Thượng Hải nhưng
các đường dây điện thoại đã bị cắt. Bà gọi cho một số bạn bè và cả người hàng
xóm thì tất cả mọi nơi đều im hơi lặng tiếng. Ban ngày, hé màn cửa nhìn ra
ngoài thì bà có cảm tưởng chừng như mười một triệu người dân Vũ hán đã biến đi
đâu mất, thỉnh thoảng mới thấy một vài chiếc xe chạy vụt qua, trên đường không
người đi, rác từ trong nhà đã tràn ra vệ đường, không người quét dọn…Nhìn phía
xa chút nữa nơi công viên cạnh bờ sông, mỗi ngày đều có người già đến đó để tập
thể dục, trẻ con đến vui chơi thì nay không một bóng người. Bà quay lưng vào và
buột miệng nói “thành phố ma! ”.
Mỗi ngày bà cố gắng gọi điện thoại
cho chồng và hai con nhưng đều vô vọng. Bà lặng lẽ trong căn nhà rộng với tâm
trạng hoang mang lo sợ tột cùng.
Bỗng một hôm bà nghe tiếng điện thoại
reo và nhận ra số điện thoại của chồng bà. Bà cuống quýt mừng vui nhấc điện thoại
và hỏi thăm rối rít…anh đang ở đâu? anh đang làm gì? anh có khỏe không? anh có
thứ gì để ăn không? …Ông Nhậm Chí Cường chỉ nói cho bà biết là ông rất khỏe và
đang được chuyển đến một bệnh viện khác. Chỉ chừng ấy thôi là điện thoại cúp.
Bà gọi lại thì bên kia đầu dây không nghe tiếng reo của điện thoại. Mấy ngày
sau bà lại thấy cũng có nhiều người đi ra khỏi nhà nên bà cũng thử bước ra khỏi
nhà để hỏi thăm các người ấy đi đâu thì bà mới vỡ lẽ là kể từ ngày có lệnh “nội bất xuất ngoại bất nhập” vẫn có nhiều
người liều mạng đổ xô đến các nhà ga xe lửa, bến xe và sân bay với hy vọng vớt
vát được chuyến bay, chuyến xe, chuyến tàu cuối cùng để rời khỏi thành phố đáng
sợ này trong khi chính quyền ra thêm thông báo rằng, nếu không có lý do đặc biệt,
không ai được quyền rời khỏi thành phố. Bà Weng chết lặng người khi nhiều người
đang chạy trên đường cho bà biết là đang có một thứ bệnh, một con vi trùng gì
đó phát xuất từ khu chợ trung tâm Vũ Hán mà người ta gọi là vi rút từ một loài
dơi đang được bày bán ở chợ.
Trên các lối ra vào thành phố, giao
thông đều bị tắt nghẽn và rồi hệ thống tàu điện ngầm, xe buýt, các sân bay và
ga tàu hỏa đều bị đóng cửa. Nhiều trung tâm thương mại lớn cũng không còn mở cửa.
Các kệ hàng trong siêu thị trống trơn, nhiều khu chợ địa phương bị người dân
vét sạch hàng hóa. Các trạm xăng bị quá tải vì tài xế ùn ùn kéo tới giữa những tin đồn rằng nguồn nhiên liệu dự
trữ cạn kiệt, các cửa hàng bán nhu yếu phẩm đã bị cư dân địa phương mua hết những
chiếc khẩu trang cuối cùng.
Bà Weng đã lấy lại được sự bình tĩnh
sau cả tuần bị bấn loạn tinh thần. Một hôm bà bước ra cửa và gặp một người
quen, trước có thời gian dạy học chung với bà cho bà hay là giáo sư Wang Wei, bạn
của chồng bà dạy ở đại học công nghệ Vũ Hán tìm cách cách về quê ăn tết ở
Suizhou cách Vũ Hán 150 km nhưng không thoát được, bị bắt và rồi mất tích cho tới
nay…Rất nhiều tin tức do những người ngoài đường thỉnh thoảng nói cho bà biết
nhưng bà quan tâm nhất là chồng bà và hai người con đã bặt tin, bây giờ không
biết số phận của họ ra sao…
Một buổi sáng chủ nhật bà thức dậy sớm
với ý định đi đến nhà thờ để thăm cha xứ mặc dầu bà biết là các buổi lễ đã được
hủy bỏ. Khi bà vừa mở cửa ra thì thấy dưới chân bà có một gói hàng. Nhìn kỹ
không phải là gói hàng mà một cái giỏ nhỏ đựng thức ăn. Bà thấy có một mẩu giấy
viết tay mà bà linh tính biết là của chồng bà. Cầm mẩu giấy lên xem kỹ thì đúng
là nét chữ nắn nót của chồng với vỏn vẹn mấy chữ: Anh vẫn khỏe. Có mấy cái bánh
bao cho em. Thương nhớ. Dưới có chữ ký của ông Nhậm Chí Cường. Bà xách giỏ
bánh bao đem vô nhà, quên cả việc phải ghé đến nhà thờ sáng nay. Bà cầm miếng
giấy phủ mấy chiếc bánh bao để qua một bên và thấy đủ năm cái bánh bao, đưa tay
đặt nhẹ lên thì bà thấy những chiếc bành bao còn âm ấm. Chắc là mới mua ở tiệm,
bà nghĩ thế. Một niềm hạnh phúc trào dâng trong tâm hồn bà, bà yên lặng đón
chào một thứ hạnh phúc đang khắc khoải mong đợi cho bõ những ngày lo âu thương
nhớ. Bà lại tự nghĩ, có lẽ vì công việc nhiều nên chồng bà không về nhà được và
hơn nữa lại có giới nghiêm, chắc nay mai ông lại về thôi. Bà tự an ủi và thấy
vui trong lòng. Chưa cạn niềm vui, bà lại nghe tiếng điện thoại reo. Con của bà
từ Thượng Hải gọi về. Chúa đã giúp bà. Tạ ơn Chúa. Bà chỉ kịp làm dấu thánh giá
rồi nghe tiếng nói của hai con tranh nhau hỏi thăm sức khỏe của bà, chúng nói
chúng vẫn khỏe và vẫn đi học bình thường và dì Weng Ming có nhắn lời thăm bà.
Bà chưa kịp nói gì và hỏi thăm các con thì điện thoại đã cúp. Bà goi lại. Điện
thoại bên kia không có tiếng reo…
Bà Weng còn nhớ rõ, hôm bà nhận năm
chiếc bánh bao của chồng là ngày cuối cùng của năm âm lịch. Liên tục trong ba
ngày bà đều nhận được giỏ thức ăn, bên trong có năm chiếc bánh bao cùng với mẩu
giấy có ghi dòng chữ giống như những chữ đã ghi trong mẩu giấy đầu tiên bà nhận
được và cũng chữ ký của chồng. Ngày đầu ghi 24 tháng 1 năm 2020, ngày thứ nhì
ghi 25 tháng 1 (nhằm ngày tết, mồng một) và ngày cuối là 26 tháng 1.
Cầm những mẩu giấy trong tay như những
báu vật cuối cùng bà Weng không khỏi hoang mang lo sợ. Linh tính cho bà biết chắc
đang có chuyện gì xảy ra với chồng bà đây…Bà gọi cho hai con để báo tin về chuyện
những chiếc bánh bao nhưng không liên lạc được.
Những chiếc bánh bao được cho vào một
góc tủ lạnh, bà không đụng tới chúng. Bà sẽ đợi cho đến hôm nào bác sĩ Nhậm Chí
Cường cùng hai con trở về, bà mới mang ra, đồng thời sẽ nấu vài món ăn đặc biệt
cho cả nhà cùng ăn để chào mừng cái tết muộn cũng không sao. Bà háo hức đợi đến
ngày đoàn tụ gia đình…Bà chờ đợi…
Vào khuya ngày 1 tháng 3, khoảng 11
giờ, khi bà đang lần chuỗi hạt và đọc kính Mân Côi thì nghe tiếng gõ cửa. Bà vội
vàng chạy ra mở cửa vì bà nghĩ rằng, chồng hoặc con bà về. Cửa vừa mở ra thì ba
người đàn ông trong những bộ đồng phục màu đen đeo mặt nạ lập tức quật hai tay bà
ra phía sau, trùm mặt bà và lôi bà quăng lên phía sau một chiếc xe màu đen đang
nổ máy đậu trước cửa. Chiếc xe lao nhanh vào bóng đêm mịt mùng…
No comments:
Post a Comment