Nhìn giàn thiên lý nhớ mẹ già
Mẹ đã nghìn xa… xa rất xa
Hái bông thiên lý rưng rưng nhớ
Trưa hè bóng nắng dưới giàn hoa
Mẹ cười tỏa sáng lung linh nắng
Tay ngắt chùm hoa lý la đà
Con biết mẹ yêu hoa thiên lý
Như vẫn nhớ thương đến quê nhà
Cảnh cũ nhưng nay người đâu vắng
Quặn thắt lòng đau mắt nhạt nhoà
“Mẹ tôi yêu hoa thiên lý như yêu chồng con. Chả biết mầu xanh dìu dịu của lá và hương thơm nhẹ nhàng của hoa thiết tha là bao mà mẹ tôi âu yếm nó thế.”
Tôi nhớ như in đoạn văn mở đầu truyện ngắn Hoa Thiên Lý của Duyên Anh, mà tôi đã đọc thời niên thiếu
Tôi yêu câu chuyện Hoa Thiên Lý như yêu Con Sáo Của Em Tôi (một truyện ngắn khác, cũng của D.A.) dù ngày ấy tôi chưa nhìn thấy Hoa Thiên Lý bao giờ.
Tôi hỏi mẹ tôi về loài hoa trong truyện Duyên Anh và càng yêu thêm vì mẹ cũng yêu hoa thiên lý như yêu chốn quê hương mà mẹ đã rời xa khi cũng bằng tuổi tôi ngày ấy. Mẹ còn đọc cho tôi nghe câu ca dao “Thương chồng nấu cháo le le. Nấu canh bông lý nấu chè hột sen.”. Thằng bé 10 tuổi là tôi đã từng ăn chè hạt sen mẹ nấu nhưng chưa bao giờ thấy bông lý ở miền Nam và cũng chưa biết con le le ra sao.
Nhiều năm về sau khi trưởng thành, rời xa vòng tay mẹ, trên những nẻo đường thiên lý xa xôi tôi càng không quên loài hoa có tên thiên lý này đây.
Tóc em dài em cài hoa thiên lý, miệng em cười anh để ý anh thương.
Con kiến vàng bò trên hòn đá vàng, anh thấy nàng anh để ý anh thương … qua một thời tuổi trẻ thơ mộng chiến tranh tù đày đói khát … và lênh đênh trên đường thiên lý rồi cũng nên duyên. Nhớ về một chốn quê nhà nhìn về đường cố lý xa xôi ….
Rồi tôi cũng có diễm phúc được ở bên mẹ cho đến phút cuối cùng. Giàn thiên lý tôi đã cố vun trồng nhiều năm gần đây xanh tốt tỏa hương mỗi mùa hè để mẹ chăm xới thăm hoa. Và thưởng thức bát canh quê nhà nơi chốn tha phương.
Qua một mùa lạnh đông đá năm trước, giàn thiên lý tiêu điều sát đất, tưởng đâu giàn thiên lý đã xa… nhưng vẫn còn may, từ gốc cũ đã vươn lên ngọn mầm thiên lý tươi xanh… nhưng mẹ tôi thì đã mãi xa … xa giàn thiên lý .
Mẹ ơi! Mẹ đã mãi xa như
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa…
Pauvre garçon qui pense au pays
Chèvrefeuille que tu es loin
Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa
Sáng nay bước ra vườn thăm cây cỏ trong cơn nắng “tét da” Texas. Trong nắng, trong gió, những đọt thiên lý vẫn vươn cao xanh mát. Nhìn hoa thiên lý con nhớ mẹ nhiều. Ngắt vài chùm thiên lý trên giàn, con nấu bát canh nhỏ, hương hoa dâng mẹ …
Nhìn hoa con lại nhớ mẹ nhiều
Lung linh hương khói bóng mẹ yêu
Thiên lý khôn tầm thiên lý cách
Thời gian in mãi nét đăm chiêu
30/7
MNC
No comments:
Post a Comment