“Giang hồ đâu có ai phong ấn
Mà phải từ quan trở lại quê”
Vũ hữu Định
————-
Lúc nhỏ chỉ nghe kể truyền khẩu về thi sỹ, và đem lòng ái mộ.. cuộc lữ vẫn còn đây. Thi sỹ đã ko còn nhìn thấy nhau. Hôm nay post lại cùng nhau biết về A một thời gió bụi đường dài
———
CHÂN DUNG THƠ MIỀN NAM 1955-1975
TIỂU SỬ:
Tên thật: LÊ QUANG TRUNG
Nơi sinh: Huế
Năm sinh: 1942
Năm mất: 1981
TÁC PHẨM:
Còn Chút Gì Để Nhớ 1996, Thơ VŨ HỮU ĐỊNH 2006
Trước năm 1975, ông thường xuyên đăng thơ trên các tạp chí văn học tại miền Nam như VĂN, BÁCH KHOA, THỜI TẬP… Nhưng ông thật sự được biết đến nhiều từ khi nhạc sĩ PHẠM DUY phổ nhạc bài thơ Còn Chút Gì Để Nhớ. Đời ông, dù có quê quán, gia đình nhưng VŨ HỮU ĐỊNH lại thèm lang bạt kỳ hồ:
giang hồ đâu có ai phong ấn
mà nghĩ từ quan trở lại quê
trên non năm bảy thằng tuổi trẻ
buổi chiều thu uống rượu không cười
Điều này ông trút cả vào sáng tác một cách tha thiết thể hiện qua thi ngữ bình dị mà gợi cảm.
Về tình yêu, ông cảm nghiệm một cách tự nhiên và sâu lắng:
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương
…
Anh cảm động nhớ một thời si dại
Yêu là yêu em bằng tấm lòng xưa
Anh đang sống - đang thở đều rất lạ
Thở yêu em yêu đau đớn của đời
Sau biến cố năm 1975, ông càng giang hồ, càng say sưa vì thời cuộc biển dâu. Để rồi, sau một đêm say tại nhà bạn bên bờ sông Hàn, ông chấm dứt cuộc đời tài hoa nhưng nhiều lận đận vào năm 1981.
phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương
phố núi cao phố núi trời gần
phố xá không xa nên phố tình thân
đi dăm phút đã về chốn cũ
một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
em Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc em ướt
da em mềm như mây chiều trong
xin cảm ơn thành phố có em
xin cảm ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc trên đồn biên giới
còn một chút gì để nhớ để quên.
Tuần báo KHỞI HÀNH số 130
Ở Một Nơi Nào Để Nhớ Một Nơi
chiều đỏ rực một vùng dưới núi
mặt ta bây giờ cũng đỏ bao la
gió bát ngát có lòng mở rộng
đường lên cao như có mây xa
mây sa lưng lửng chiều không nắng
có nhớ chi như lúc nhớ nhà
cảm ơn bầu rượu – ôi bầu rượu
bạn tri âm theo sát đời ta
buổi trưa xuống quán bên đường núi
có nhớ trăm dây buộc lấy ta
chẳng biết cánh rừng thu mới đổi
chim với lá rừng mới đổi lời ca
đôi khi cùng quẫn ta thầm trách
cớ sao đem ta đến chốn này
nghĩ ra thì ở đâu cũng vậy
ta vẫn là ta khinh bạc đắng cay
bây giờ chiều đã xanh trên núi
trông lên cao lòng nhạt bao la
ta hát vang vang bài cổ lục
quê hương! quê hương! đây cũng mái nhà
có lẽ ta là thằng bất định
cớ sao ở đâu rồi cũng bằng lòng
thả trôi cái sống cho đời dạt
mẹ buồn ta tóc trắng lưng còng
thương mẹ ta có lần ngồi khóc
nhớ quê ta có lúc ngơ ngơ
nay ta lại yêu rừng mến núi
tiếc con đường mây mai mốt bỏ về
mai này tàn cuộc lòng nhớ núi
bây giờ ở núi nhớ miền xuôi
có lẽ suốt đời ta vẫn vậy
ở một nơi nào để nhớ một nơi.
Đêm Mưa Thiếu Rượu Nhớ Lý Hạ
Lý Hạ xưa say bằng huyễn mộng
ta nay say bằng rượu pha cồn
cảm đau thân thế người trong sử
rượu đắng cay mà sao thấy ngon
Lý Hạ yêu người mà hoá quỷ
ta yêu người nên nghèo rớt mồng tơi
đêm mưa thiếu rượu thương người cũ
ngâm vài câu Lý Hạ, rợn người
cứ tưởng nằm kề bên họ Lý
gác chân nhau nói chuyện biển dâu
ma quỷ sợ tâm hồn ướt rượu
gối chai không mà thương nhớ nhau
thời đại thánh thần đi mất biệt
còn lại bơ vơ một giống sầu
rót mãi, bao nhiêu tình cũng cạn
nâng ly, nhìn thấy tóc bạc mau
mưa nhức, mưa như cuồng, tức thở
thịt rồng đâu? nem phượng ở đâu?
đũa ngọc, chén vàng đâu mất cả
mắm ruốc, me chua cũng cháy hết sầu
mời nhau một chén đêm huyền sử
Lý Hạ đâu? - còn ta đâu?
mù mù anh đang sống
mờ mờ anh đang thở
nghe tiếng trống chiều thu
âm âm hoài quái gở
nghe tiếng chim ngoài nương
kêu suốt mùa vẩn vơ
bèo trên sông làng cũ
trôi theo anh lờ đờ
lừ đừ anh đang đi
xa dần màu lúa mỡ
bạc hết màu trăng xưa
không còn nghe em thở
mờ mờ em mất anh
thời xưa anh tuổi nhỏ
cỡi trâu qua ruộng làng
lủi tranh tìm dấu thỏ
gặp ổ chim nho nhỏ
mờ mờ anh mất anh
tắm nắng đông giữa ngọ
dầm trong ao nín thở
mò tìm hang con trê
đạp nhằm con rô nhỏ
thấy em đang cắt cỏ
có một chiều bữa nọ
anh đã hôn bàn tay
mù mù anh đang sống
mờ mờ anh đang thở
hai mươi năm đã qua
đi đoạn đường thật xa…
Tạp san THỜI TẬP 11/3/1974
trời đất có bốn mùa
nắng mưa không thấu đáo
ông trời còn nói láo
huống hồ
ta?
trời lúc nắng
lúc mưa
trăng khi lu
khi tỏ
biết vậy là biết rõ
nước lúc đầy lúc vơi
mây có tan có tụ
tuổi thanh xuân sao không ham hố
đã sáu mươi ngồi tiếc nỗi gì!
nghìn đời trái đất đang quay
biển đông biển bắc đang đầy đang vơi
cớ sao lại phải ngậm ngùi
chẳng theo nguyên đạo đất trời mà vui
nói từ chuyện nắng qua mưa
chuyện sông tới biển chuyện mùa cá rô
can chi phải nói vòng vo
cứ theo chánh đạo giao hoà tự nhiên
Sài Gòn nắng bở hơi tai
ồn xe cộ với ồn người tranh nhau
thấy con gái lộ cuống bầu
mới hay ta vẫn còn cao chất người
một bầy sáo nhỏ qua sông
một em tôi đã cầm lòng đi xa
như con sông nhỏ thật thà
sớm hiu hắt tạnh, chiều sa mưa nguồn
một bầy sáo đã đi luôn
một em tôi đã để buồn lại đây
con chim quyên đã lạc bầy
xuống sông vọc nước đợi ngày xế ngang
một bầy sáo nhỏ bay hoang
một em tôi đã bỏ làng đi xa
tôi ngu ngơ giữa chiều tà
em đi để lại mình ta giữa đồng
ngồi tưởng tượng mùa chim bay trốn gió
anh nhớ anh buồn lúc thấy em đi
anh nghe lũ chim gọi đàn bay mất
gió bay theo đem lạc dấu xuân thì
ngồi tưởng tượng lúc đàn chim sợ hãi
ngó chớp bên đông báo gió mùa hung
anh giục giã lòng anh lẩn quẩn
thấm cơn mưa, nghe được giọt não nùng
em để lại chút hương nào phảng phất
anh tìm quanh đây một chút nghìn năm
nghe nồng mặn như môi vừa gặp lại
là mùi hương em gởi đến tự nghìn trùng
nẻo em bước, đường em đi, chốn tới
một chốn nào xa anh cũng thấy gần
đời để lại cho anh ngoài ô cửa
một hình mây, bóng núi, tin sông
ngồi tưởng tượng rằng em đang vẫy gọi
trên đồi tranh gió ngược bước anh về
em khóc rũ tóc lẩn màu sắp tối
đường anh đi gió dạt bước lầm mê
anh ở lại ngó trời qua ô cửa
chợt biết tin mây, ý gió, lòng mùa
anh ở lại sống những ngày thui thủi
ngày hôm nay nghe như một ngày xưa.
về ngõ cũ, anh gặp trời đất cũ
con chim cùng về hát lạnh trong sương
bến sông ấy anh đứng nhìn lại nước
mấy mươi năm nước cũng bình thường
về ngõ cũ, anh gặp chiều rất cũ
bầy vượn cùng về đuổi bóng trên nương
rừng xưa có phai chút màu sắc cũ
màu cũ đang về trong gió trong sương
về ngõ cũ, anh ôm hồn đất cũ
mảnh đất nghìn năm sao vẫn không già
con thỏ, con chồn chào anh lủi chạy
anh cũng vừa lủi chạy vô truông
ô nơi đây anh còn tiếc đoạn trường
về ngõ cũ, anh gặp người bạn cũ
người bạn bao năm sao cũng chưa già
anh gặp lại anh vác cần xách giỏ
sớm lên đường bóng lẫn mưa xa
về ngõ cũ, anh đã về chốn cũ
mấy mươi năm thấp thoáng trong đời
trời đất cũ mở lời chào vạn đại
màu trôi đi anh đứng lại em ơi…
Chiều dựng mùa đông mây xám ngắt
núi cao trời thấp có ta về
giang hồ đâu có ai phong ấn
mà nghĩ từ quan trở lại quê
Ta đi, xưa gió đưa vài dặm
ta đi, xưa mưa ướt vừa căm
quê nhà ngoảnh lại mờ trong gió
hình như không đủ buồn trong lòng
Ta đi, có những ngày trú quán
lòng mốc tình khô như lá bay
ngồi quán suốt ngày trông thiên hạ
ta có sầu không ta cũng chẳng hay
Ta đi, có những ngày khô héo
chẳng nhớ quê nhà, chẳng muốn về
mẹ, chị, đàn em như bóng khói
nương với đời ta quay quắt trong mê
Ở đâu rồi cũng đời vất vưởng
chiều lặng lòng câm dạt phố người
khi không ta có đời lang bạt
đời học trò xưa khép cánh hổ ngươi
Chiều nay không hẹn ta lại về
mùa đông dài vẫn níu chân quê
ta về, gió đón phong sương lạnh
ta về, mưa đón ta về quê
Thôi chẳng về chi thôn xóm quạnh
nhà xưa giờ chắc cũng điêu tàn
đứng đây đường cái quan bên núi
ta cũng đã trầm lòng mê mê
Chiều dựng mùa mưa bên vách núi
chiều neo sương khói buổi ta về
mẹ, chị, đàn em không có mộ
thăm ai? thăm ai? ta về quê.
Tập san VĂN số 199
_____
Nguồn : FB Chau Nguyen
Ảnh :
Chân dung nhà thơ Vũ Hữu Định (1942 - 1981).