Núi
Leo lên đỉnh núi ngắm sao
Mang theo lều gậy dựng cao tới trời
Khoanh tay dưng dửng chuyện đời
Ông sao ghé hỏi thảnh thơi thế à…
Rừng
Vô rừng nhặt được câu thơ
Tiếng kêu khách lạ giả vờ không nghe
Mùa hè nghe được tiếng ve
Mùa thu xem lá sắc hoe đỏ vàng
Sông
Lội sông đến tận cội nguồn
Đôi bờ lau lách suối tuôn mấy dòng
Ừ thì nước đổ ra sôngv
Thuyền dù xa bến cũng mong đổ bờ
Biển
Ra biển nhớ người vượt biên
Buồn cho vận nước đảo điên tới giờ
Biển đưa người vượt sang bờ
Tóc xanh nay đã bạc phơ mất rồi
Trăng
Trăng treo lơ lửng biển trời
Có anh cuội nhỏ cứ mời lên thăm
Xin chờ cho đến ngày rằm
Hằng nga rõ mặt ghé thăm cũng vừa
Sao
Có bao nhiêu sao trên trời
Tôi ngồi tôi đếm cuộc đời được thua
Rằng chẳng được cũng chẳng thua
Xem ra được khối già nua trên đầu
Sương
Nắng mai soi thủng sương mù
Cũng làm cho bớt âm u cõi lòng
Đôi chân ta chạy lòng vòng
Một đời nhân thế mặn nồng hư không
Mưa
Giọt mưa và giọt mưa rơi
Ngút ngàn ân huệ đất trời tặng ban
Cây khô đứng giữa hai hàng
Có một chiếc lá xanh vàng khô rơi
Gió
Lên đồi gọi gió hôm
nao
Đà lạt lũng thấp đồi cao chập chùng
Củi khô khua gió bập bùng
Dặm đường tí tách lửa rừng reo vui
Nắng
Thuở xưa vui bước lên đàng
Ba lô trĩu nặng nắng vàng mang theo
Mây xa ở cuối chân đèo
Giờ thì ngồi nhớ để heo hắt buồn
Phong Châu
1 Tháng 12-2021
No comments:
Post a Comment