Ban Biên Tập: H K Châu, L N Hui, Ng L Hương, C Ng Cường, Ng C Lâm, Ng Đ Thắng, NTHương

Thursday, October 14, 2021

TÓC MẸ

 

TÓC MẸ

Tôi soạn lại căn phòng nhỏ trong nhà, nơi chốn mẹ tôi đã ở hơn 20 năm từ khi mẹ đồng ý qua sống với các con các cháu của mẹ nơi xứ sở tự do này.

Có rất nhiều món lặt vặt của một người già trong ngăn tủ nơi đầu giường, ngoài các món như chai thuốc nhỏ mắt, hộp cao dán Salonpas, tuýp dầu nóng, lotion thoa ngứa…vài cái kẹp tóc, chiếc gương soi nhỏ, cái lược chải đầu còn vướng vào sợi tóc trắng của mẹ, mấy món thuốc 💊hàng ngày mẹ phải nhớ uống (với những chiếc nắp an toàn đã làm mẹ rất khó mở nên mẹ chỉ đậy hờ). Này là thuốc cao máu, cao mỡ, tiêu thực … mẹ viết bằng chữ Việt để nhìn vào là mẹ biết ngay món nào cần uống. 

 

Chữ của mẹ tròn vo, mấy mươi năm vẫn vậy. Mẹ bảo mẹ chỉ học hết Sơ học yếu lược (Certificat Élémentaire) vào thời của mẹ rồi lấy chồng theo chồng. Tuổi ngoài 90, mẹ còn minh mẫn, nhớ chuyện ngày xưa. Mẹ thích viết trên các tờ lịch, nhớ và nói được vài câu tiếng Pháp.

Trong các món di vật của mẹ, những tờ lịch mẹ viết để nhớ từng năm tháng mất nước làm tôi đã thầm kính phục mẹ, kính phục bậc nữ lưu tầm thường nhưng trung liệt cho đến cuối đời.

Tôi tìm thấy một túi zip lock đã đục mờ vì thời gian trong đó mẹ đã cất giữ những món tóc của mẹ từ thuở hoa râm đến khi bạc trắng. Những sợi tóc mẹ rưng rưng trên tay tôi

Tóc mẹ mỗi ngày mỗi bạc Tóc mẹ ngày mỗi rụng rơi Con bên mẹ mà không biết. Khi nhận ra thì mẹ đã mất rồi Để con quắt quay nhớ mẹ Để con khóc mẹ ngậm ngùi Những giọt âm thầm chảy ngược Vào tim nỗi nhớ khôn nguôi… Thèm được vùi đầu trong tóc mẹ Từng sợi bạc trắng như vôi Thảng thốt con trong tiềm thức Con gọi mẹ ơi mẹ ôi !

Tôi có người bạn lớn vừa tiễn đưa người phối ngẫu của anh về nơi vĩnh hằng cách nay hơn một tháng, khi chị mới ngoài tuổi 70. Những năm tháng cuối đời chị đã được anh chăm sóc như baby hàng ngày vì chị bị stroke đi đứng cử động rất chậm chạp. Anh chải tóc trang điểm cho chị mỗi khi ra ngoài. Âu yếm như đôi chim bồ câu già bên nhau. Khi chị vĩnh viễn rời xa anh, anh thảng thốt:

“Mất em tôi chết nửa người

Mất em tôi mất bầu trời trăng sao

Mới hôm nào mới hôm nào

Sợi tơ cái tóc cột vào với nhau …”

“Tóc mây một món chiếc dao vàng

Nghìn trùng …”

Anh vuốt những sợi tóc sót của chị như tôi đang vuốt ve những sợi tóc trắng của mẹ còn vướng trong chiếc lược mẹ dùng chải đầu hôm xưa mà rưng rưng nhớ.


 

Tóc mẹ mới hôm qua mà nay đã là tóc xưa. Tóc xưa ôi tóc mẹ xưa

 

 

 

Mẹ ơi!

Như còn ấm chỗ mẹ nằm

Nhưng mà mẹ đã xa xăm nơi nào

Con nhìn tóc mẹ hư hao

Vẫn còn dáng mẹ ra vào đâu đây

“Xương mai một nắm hao gầy,

Tóc mây một mái đã đầy tuyết sương “


Tôi bỗng chợt nhớ bài thơ Tóc Xưa rất bồi hồi cảm động của BS Dương Văn Thiệt viết khi nhớ hiền thê của ông qua đời năm 2013 nơi Anh quốc.

Bài thơ càng ray rứt hơn qua nét nhạc của Ngô Thụy Miên, bài Tóc Xưa :

“Ngày nào nhặt tóc quanh đây

Sợi nằm bên gối sợi bay ra vườn

Sợi dài buộc mối yêu thương

Sợi ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê

Mượt mà một thuở tóc thề

Gió lùa qua tóc mân mê vai mềm

Sợi nào đánh rớt bên thềm

Nhặt về chờ tối ru đêm giấc nồng

Sợi nào sáng gội chiều hong

Gió đưa hương tóc qua song cửa mành


Lạc vào ngõ vắng nhà anh

Quen người quen cảnh không đành rời xa

Tóc nào đen óng hôm qua

Gởi vào trang sách bên ta mỗi ngày

Sợi nào là sợi tóc mai

Loà xoà bên trán làm ai phải lòng

Để mà sáng đợi chiều trông

Sợi kề bên má sợi hôn môi người

Sợi nào từ thuở đôi mươi

Tóc tơ se kết tiếng cười nỗi đau


Sợi nhìn ngày tháng qua mau

Tóc xanh hôm trước bạc màu hôm nay

Tóc xưa giờ đã xa bay

Sợi buồn ở lại ngắn dài xót xa”

 

 

Một buổi sáng dậy sớm, đứng trầm ngâm bên di ảnh mẹ. Đọc kinh cầu cho mẹ. Đặt món tóc xưa của mẹ bên cạnh ban thờ. Mẹ ơi!

Vân vê tóc mẹ trên tay

Bồi hồi con nhớ những ngày ấu thơ

Mẹ đọc con nghe một truyện ngắn của Thạch Lam để dạy cho con tính ngay thẳng. Mẹ luôn dạy con sống làm người công chính. Chuyện tên Sợi Tóc nhưng chẳng có sợi tóc nào trong đó. Nếu có chăng thì đó chỉ là hình ảnh mỏng manh của sợi tóc, là biên giới của lương hảo và gian dối, của thiện và ác cũng mong manh dễ đứt dễ gãy như sợi tóc kia. Cảm ơn mẹ!

Mẹ ơi ! Con nhớ mẹ !

mnc

 14/10

 

 

 

Nghe Tóc Xưa ( thơ Dương Văn Thiệt, nhạc Ngô Thụy Miên, tiếng hát Đoàn Thanh Tuyền) ở đây: 

 https://www.youtube.com/watch?v=0Bw3Fw_BRAQ

Đọc Sợi Tóc, truyện ngắn của Thạch Lam ở đây : 

https://vietmessenger.com/books/?title=soi%20toc&page=5 

 


No comments:

Post a Comment